Giáo viên Ngữ văn Trường THCS Alpha
Email: vankhanh@alphaschool.edu.vn
- Học vấn: Thạc sỹ Ngữ văn trường Đại học Sư phạm Hà Nội
- Kinh nghiệm giảng dạy: Giáo viên Ngữ văn tại trường Alfred Nobel năm học 2014 – 2015
- Triết lý giáo dục: Người thầy giỏi là người thầy biết truyền cảm hứng cho học trò của mình
- Câu chuyện nghề giáo: Câu chuyện của tôi
Tôi quyết định quay lại với nghề giáo vào một ngày đẹp trời. Nói là “quay lại” vì nhiều năm trước đó tôi dấn thân một ngành nghề khác. Kể từ khi có chồng, có con, những ý niệm về đam mê và lý tưởng trong tôi bắt đầu thay đổi, tôi khao khát được làm những việc thiết thực hơn với đời sống mình. Thế là, nhìn lũ trẻ con vui đùa ở sân chơi, tôi nghĩ: Hay là đi dạy học?
Tôi được phân làm chủ nhiệm và dạy Văn cho một lớp 6. Tôi cũng đọc qua hồ sơ của các con, nhưng cho đến khi tiếp xúc với các con, tôi mới thực sự “biết” về chúng.
Chẳng thể nào kể hết được những kỷ niệm của tôi với lớp học nhỏ bé này. Những ngày đầu lũ con trai và lũ con gái xung đột với nhau, giận hờn cãi vã, cả lớp nhất định không chịu học và xin cô chia đôi lớp ra. Có những bạn quá nghịch và những bạn quá dễ xúc động. Có những bạn gặp khó khăn trong giao tiếp, chuyện trò… Rồi việc học hành bị khủng hoảng khi các con chưa quen với cách học ở cấp 2… Đôi lúc, tôi nghĩ mình không thể tiếp tục. Tôi chưa có một kinh nghiệm nào trong việc dạy dỗ. Tôi thấy mình cô đơn và bất lực. Hơn nữa, những việc xảy ra quá khác so với tôi hình dung.
Nhưng những ánh mắt trẻ con đã kéo tôi ở lại. Tôi không còn là một cô gái bay bổng tuổi đôi mươi, thích thì yêu, không thích thì bỏ, bất cần và ngông cuồng; giờ đây tôi còn gần ba mươi đứa trẻ hàng ngày gắn bó với mình, cần mình chỉ dạy, dành cho mình tình cảm vô điều kiện. Vậy là tôi xốc lại tinh thần, suy nghĩ về các cách khả thi nhất, triển khai từng bước ngắn và bắt đầu quá trình thay đổi.
Thay đổi là một quá trình lâu dài, nhiều niềm vui và nước mắt. Tôi chấp nhận những sự mạo hiểm, không đặt kỳ vọng quá nhiều và yêu thương tất cả các cá tính của các con. Điều quan trọng nhất với các con khi đến trường là phải được hạnh phúc. Và tôi tin, các con của tôi đang dần hạnh phúc.
Năm nay, các con lên lớp 7, tôi chọn lựa tiếp tục lên theo chúng. Các con của tôi giờ đây không chỉ hạnh phúc, chúng dần hiểu ra những giá trị của sự tôn trọng, tự chủ và đam mê. Chúng, hình như cũng “noi theo” cô chủ nhiệm, luôn quyết liệt trong đam mê và rạch ròi trong tình cảm – điều ấy có cả mặt tốt và mặt xấu. Tôi cũng hơi lo lắng khi cảm xúc của các con nhiều khi bị đẩy xa, nhưng lại nghĩ không sao cả, ở tuổi này chúng cần phải thế, và được sống giữa cơn sóng tình cảm của chúng là niềm vinh hạnh của tôi.
Tôi chẳng có gì nhiều nữa để viết về công việc của mình. Nó vẫn đang tiếp tục, tôi vẫn đang mày mò tìm ra một lối đi tốt nhất cho các con của mình. Tôi không phải là một cô giáo trăm phần trăm chuẩn mực hay có bề dày kinh nghiệm, nhưng tôi rất tin vào các con của tôi. Trong số chúng, có đứa từng nhiều tháng liền u uất, trầm lặng, giờ đã nở được nụ cười đầu tiên; có đứa chưa từng viết nổi một câu có nghĩa, giờ đã viết được một đoạn văn, đoạn truyện. Thế thì, chẳng có gì mà chúng không làm được.