Em là ai?
Em là một cô gái không kiêu kì, mỹ lệ.
Em nhỏ nhắn và nhanh nhẹn; đằm thắm và xinh đẹp vừa đủ.
Em ưa nhìn và chỉ đủ nổi bật trước một nhóm nhỏ…
Lần đầu tiên tôi gặp em vào ngày nào cũng không nhớ nữa, nhưng ấn tượng đẹp đầu tiên đã làm tôi sốc và nhớ mãi khi em nhặt một chiếc cốc hoa quả – bị giày xéo dưới chân của nhiều người, đã được chủ của nó uống xong, vứt lăn lóc trên lối đi bộ khu vực tượng đài Lý Thái Tổ – một khu vực tâm linh, đồng thời là trung tâm của trái tim cả nước – thủ đô Hà Nội ngàn năm văn hiến! Tôi sốc là bởi vì không còn nhớ lần cuối cùng mình làm như vậy từ bao giờ và từng gặp người có trái tim như thế là từ bao lâu nữa. Một hành động đẹp tự nhiên làm cho tôi thật sự ngượng với chính mình bởi bản thân tôi cũng bị cuộc sống hối hả, vội vã làm lu mờ thói quen đó.
Em bước vào tôi như vậy…
Tôi bắt đầu hành trình theo dõi bước chân nhỏ nhắn của em và học em mỗi ngày một việc nhỏ như thế đó.
Em đang ở cái độ tuổi bẻ gãy sừng trâu giống như nhiều người khác. Đây chưa phải là cái độ tuổi của sự kinh qua nhiều, cũng không phải là cái độ tuổi thắng được nhiều cám dỗ đơn thuần của đám đồng niên như chơi điện tử thâu đêm suốt sáng, đàn đúm rượu chè cùng bạn bè, hay ăn nhờ ở đợ cùng sự trợ giúp của bố mẹ trong thời gian chờ đợi công việc…
Em thì khác: em tự tin, từng trải, hàng ngày hòa mình trong đám học trò tràn đầy năng lượng nghịch ngợm và đáng yêu ngay cả trong lúc ăn – khi ngủ. Em tự tin vỗ về những bạn nhút nhát, em nghiêm mặt những bạn cư xử quá đà, em gây bất ngờ thú vị với những tình huống gay cấn và căng thẳng của đám học trò. Em xử lý tâm trạng từng cá nhân, từng nhóm nhỏ mỗi khi cần thiết. Em kính trọng trong từng hành động, lời nói với tôi và những người xung quanh…
Thường nhật bề bộn những công việc, lo toan, tất bật làm tôi mệt mỏi, căng thẳng như những tất yếu của cuộc sống. Những lúc đó, tinh thần tôi đi xuống và cảm thấy hoang mang về những gì mình đang cố gắng phấn đấu, theo đuổi – hình như không có lối thoát. Quả bóng không-lối-thoát trong con người tôi ngày một căng phồng, dường như chỉ chờ cơ hội giãn hết cỡ là bùng nổ.
Em tình cờ xuất hiện thật nhẹ nhàng, giúp tôi nhìn rõ hơn con đường mình đã chọn. Bàn tay em, giọng nói em, hành động của em như kim chỉ nam giúp tôi tháo ngòi khủng hoảng theo cách tôi không bao giờ ngờ tới.
Em tạo ra những hành động mang tính giáo dục, không phải chỉ cho con tôi, mà còn dành cho cả tôi – những người cứng đầu, nữa: Giáo dục qua phim ảnh; giáo dục qua trao đổi; giáo dục qua sự kiện…
Những giáo dục đó giúp tôi và những người xung quanh tự hỏi: Tôi đã làm sai những gì? Lối đi đúng cho những sai lầm đó? Vì sao mình nên trân trọng những thứ xung quanh mình? Tại sao tôi nên biết ơn? và hàng ngàn thứ khác…
Những trải nghiệm em đưa giúp tôi thấu hiểu con mình hơn, làm cho tôi trưởng thành hơn và tin tưởng vào con đường mình đã chọn. Nó cũng đồng thời giúp tôi hiểu và gần con hơn. Nó cũng giúp tôi yêu và trân trọng em hơn nữa.
Những trải nghiệm cùng “em”
Trong sự ồn ào, bát nháo, không định hướng rõ ràng của môi trường xung quanh; trước sự kêu gào của những người như tôi – nhưng không làm được gì – em định rõ cho mình một con đường nhỏ. Một con đường ngách không mới lạ nhưng đầy chông gai và dễ từ bỏ của hầu hết những người đang làm công việc giống em.
Khi đó, em là cô gái ân cần và niềm nở mỗi khi gặp dù tôi biết em đang ở mức báo động cạn của pin-năng-lượng trong ngày. Năng lượng đôi khi cũng cạn, sức lực cũng còn có hạn, tâm tư luôn phải xáo trộn với bài toán hỗn tạp như nơi ăn ở, đi lại, công việc, bạn bè, giáo án, định hướng hay chính những đối tượng đáng yêu nhất mà em mang – học trò, làm em thấy kiệt sức. Hẳn là em đã dành nhiều đêm mất ngủ vì thế hệ mình đang chở trên con thuyền giáo dục. Cả ngàn thứ ấy ập lên đôi vai nhỏ nhắn của em làm cho tôi thấy mình thật nhỏ bé.
Trăn trở về con – không phải chỉ mình tôi – là làm thế nào để cho con trở thành người phát triển tự nhiên, mạnh mẽ, tích cực và có ích cho xã hội nhất. Đã có lúc tôi thật bất lực khi nhìn thấy con, cháu mình từ từ tuột dốc, cho dù mình đã dang tay ra nắm được nó nhưng không đủ sức kéo lên. Bàn tay nhỏ nhắn của em lại tình cờ xuất hiện nối tiếp tay tôi. Không những lôi con lên khỏi sự cô quạnh, thiếu tự tin, bàn tay đó còn vực con dậy, cho con cơ hội khẳng định mình cùng vô số các bạn xung quanh rằng: Con là một nhân tố đặc biệt và con hoàn toàn có thể vững bước chinh phục những bậc thang tiếp theo. Mọi thứ mới chỉ là bắt đầu nhưng tôi tin rằng, đường đi của con là đúng đắn và đây là một trong những nền móng vững chắc giúp con tự tin bước dần vào cuộc đời.
Con Trung Kiên
Con Trung Thành
Va vấp ở tuổi mới lớn là điều không tránh khỏi và con tôi cũng vậy. Điều đầu tiên tôi nhận thức được rằng, phần lớn con gặp vấp ngã là do lỗi của chính mình. Em biết được điều đó và đang cùng tôi tạo những cây gậy chống đỡ từ xung quanh nhằm giúp con tự đứng lên trên đôi chân của mình. Nghiêm khắc nhưng đầy tình bao dung và luôn đồng hành cùng con là những gì tôi cảm nhận được từ em ở bài học này.
Không biết bao lần tôi đã trào nước mắt khi nhận rõ từng bước con mình đã và đang trưởng thành nhờ có em – thứ nước mắt mà tôi tưởng hiếm khi xảy ra với một người đã khô cạn như mình.
Em còn nhiều đức tính đẹp mà đôi khi tôi chỉ biết nhủ thầm, ngắm nhìn và gặm nhấm…
Ngày qua ngày, em tự nhiên là một phần không thể thiếu trong cuộc sống hàng ngày – không phải chỉ của chúng, học trò của em – mà còn của cả tôi nữa.
Em tự nhiên là một phần không thể thiếu trong cuộc sống hàng ngày của tôi
Luồng xoáy của xã hội nơi đang sống có thể làm cho em còn băn khoăn, trăn trở khi tách ra khỏi nó, cho dù hoàn toàn nhận thức được rằng đó không phải là luồng xoáy đúng và càng không phải luồng duy nhất tồn tại trên thế giới này. Tuy nhiên, sống trong thời buổi và môi trường hiện tại thì chống lại cám dỗ là điều thực sự không đơn thuần chỉ cần sự dũng cảm, mà còn cần cả nguồn năng lượng đủ mạnh về kinh tế, về nguồn nhân lực, về cơ chế, về thời thế, về sự ủng hộ của những người như tôi đối với em, và nhiều thứ nữa…
Em hãy tin rằng, điểm xuất phát của em đã đúng. Vấn đề là em chỉ cần duy trì, tôn tạo và phát triển nó theo đúng kim chỉ nam em đã theo: Phát triển con người – thì con đường của em sẽ luôn có tôi và những người yêu em đồng hành cho dù nó có gập ghềnh, trắc trở.
Tin tôi đi, em không hoàn hảo và tôi cũng vậy.
Và nếu coi tôi là một người dân, nếu coi con tôi là một người dân. Thì chúng tôi là nhân dân.
Tôi và con đã và đang yêu em mất rồi – Người Giáo Viên Nhân Dân – Trung Học Alpha ạ!
Chúc em một tuổi mới đầy nhân hậu và vững bước trên con đường mình đã chọn!
P/S: Để tôi yêu một người là điều không đơn giản mặc dù tôi luôn nghiêng ngả trước cái đẹp.
(Câu chuyện tình của anh Trung Dũng, bố con Trung Kiên, Trung Thành)